Hello December 2016!
Tháng 12 bắt
đầu với những bản viôlông du dương bất tận. Và hàng cây trần trụi khoát
lên mình lớp vỏ sần sùi tưởng như đã chết khô tự đời thuở nào. Bầu
không khí trong veo của mùa đông lạnh giá dường như đang chững lại, cô
đọng. Sau một chuỗi ngày dài u ám, những đám mây già cũng dần khuất
núi, bỏ lại màu xanh thăm thẳm mà dìu dịu, nhẹ nhàng trên nền trời
trống rỗng. Mọi vật đã thay màu áo mới. Chúng ướm lên mình bộ đồ
đông trắng muốt của tuyết và gió. Chỉ có ngọn đồi nhỏ phía xa giữa
lớp tuyết trắng phau phau vẫn còn lởm chởm một ít nâu nhạt của đất và
sỏi. Thời tiết mùa này khiến mặt trời bỗng chốc trở nên tươi sáng
và rực rỡ hơn nhiều.
Tháng 12 đến
kéo mặt trời ra xa. Ngày ngủ dậy muộn hoài và hoàng hôn cũng dần
buông sớm. Mùa đông về, chẳng mấy chốc mà khiến cho con người ta thấy
ì ạch như một con gấu lớn. Tháng cuối, dậy sớm thì mặt trời vẫn
còn lẩn trốn ở đâu đó, nhìn ra ngoài thấy mờ mờ như cái màn hình
tivi đen trắng hạt mè ngày mưa. Biết làm gì trong cái yên ắng của
ngày mới khi hai thằng bạn vừa trở mình nhìn đồng hồ điện thoại đã
lười biếng quay mặt vô tường – ngủ tiếp. Không dám mở đèn, chủ quán
đành tự phục vụ cho vị khách đến sớm một cốc sôcôla nóng nhâm nhi
chờ trời sáng.
Đêm qua tuyết rơi
nhiều, nhờ thế mà trời cũng ấm hẳn. Tình cờ mở cửa sổ lấy hộp
sữa tươi mới phát hiện ra cả đội quân lớn đang hì hục “nghịch tuyết”
dưới kia. Châm thêm nửa ly sữa tươi lạnh vào cốc sôcôla nóng giữa trời
tuyết tháng 12 là sự kết hợp tuyệt vời để tạo nên một loại thức
uống có mùi thơm thoang thoảng của cacao, vị béo dịu dàng của sữa
tươi quyện với vị ngọt quyến rủ của cái lạnh giữa những giọt nóng
nghi ngút. Chỉ thế thôi cũng đủ làm cho tâm trạng con người ta phấn
chấn cả ngày.
Thứ năm đến như
một ngày cuối tuần tất bật của tiếng xẻng ồn ào cào mạnh vào lớp
tuyết non, tiếng kim loại cồn cào kéo lê trên mặt đường nhựa và
tiếng xà beng leng keng trong tay đám thanh niên đang cố phá tan lớp băng mỏng
mới đóng. Tất cả bận rộn và hối hả như cảnh công trường trong ngày
cuối năm. Sự tương phản trong ngoài đã chứng minh cánh cửa sổ cách âm
thật sự đang làm rất tốt cái phận sự chia cách thế giới của mình.
Chỉ cần vừa hé mở thôi là tất cả âm thanh của sự sống sinh động
ngoài kia đã tràn vào mọi ngóc ngách, ngập đầy cả bốn bữa tường.
Và hai giây tiếp theo, tiếng cót két quen thuộc đồng thời vang lên trên
cả hai chiếc giường tầng bằng sắt cũ kĩ. Chẳng có bản nhạc chào
đón ngày mới nào tuyệt vời hơn thế. Ba mươi giây sau, tất cả lại trở
về sự im lặng vốn có của nó. Cửa sổ đóng và chút không khí trong
lành lành lạnh trót lọt bắt đầu dịu dần xuống cho bằng với nhiệt độ
phòng.
Ngày nghỉ giữa
tuần đôi lúc dễ làm cho con người ta sinh ra lười biếng. Ăn sáng, điểm
danh và về phòng thưởng thức cái thảnh thơi hiếm có của một sáng
thứ năm đem lại cảm giác gì đó rất xa lạ. Bật tab lên lật tiếp phần
cuối của cuốn sách đang đọc dỡ và phát hiện ra vài điều hay ho: con
người cảm thấy hứng thú một cách ngoan cố với những thứ không thể
hoặc không nên có. “Bí mật của hạnh phúc không phải là làm điều bạn
thích, mà là thích những điều bạn làm”. Và thêm một câu nói của
Aristotle: “Hạnh phúc phụ thuộc vào bản thân ta”. Vậy chắc là đã đủ
năng lượng cho một ngày đầu tháng cuối năm của năm cuối rồi.
Ảnh mùa đông của một năm nào đó nhưng chắc không phải là của tháng 12. |
Tác giả: Huỳnh Kim Khánh
Đăng nhận xét